Đụ nhau trong lớp với cô giáo - Truyện 18+. Ngủ quên trong lớp, Vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp đầy nhục cảm tôi liền lẹ làng cởi nốt cái áo ra vứt xuống rồi nhào đến ôm cô đụ nhau trong lớp , 2 cơ thể trần truồng đang ôm chặt lấy nhau , lưỡi người này tìm lưỡi
Mới nhất: Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191) Mengotinh_Ranluoi, 5/7/22. RSS. Truyện Hiện Đại Các truyện thể loại hiện đại. Đề tài thảo luận: 194 Cung Quảng Hằng - Diễn đàn chia sẻ Truyện và Ebook Ngôn tình.
Và tiên hiệp trong truyện cũng hoàn toàn khác với bất kỳ bộ truyện nào khác, bạn nghĩ gì khi viên đan dược mình cần trong tay lại được làm ra từ huyết nhục người bên cạnh? 5. Tiên hiệp cổ không thể bỏ qua - Đại Thánh Truyện (Bản dịch) Tác giả: Thuyết Mộng Giả
Một mặt, là một kỳ lân, cô khó mà hiểu được phân tranh ở thế giới loài người. Mặt khác, dòng máu loài người lại nhắc nhở cô hãy hòa nhập vào vòng tay xã hội. Câu chuyện nhân vật 4 Cấp Độ Yêu Thích 5 Khi nằm ngoài phạm trù công việc thì Ganyu rất dễ để lộ ra bản tính khác người của mình.
Tình trạng: 1. Số chương: 37. Lượt xem: 3.147. Đánh giá: Action Cổ Đại Manhwa 18+ Ngôn Tình Romance Truyện Màu. Theo dõi 787 Người Đã Theo Dõi. Đọc từ đầu Đọc Mới Nhất. Công tước Kahel Luave, vị công tước đen đủi, là người không thể giữ nổi một người hầu bên mình vì
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. 𝐏𝐡𝐚̂̀𝐧 4 - 𝐓𝐡𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 Xem lại chap 4 Tại Đây………………………………………..Những năm 2000, việc đi du lịch Hà Khẩu chưa thuận tiện như bây giờ. Thời đó, để xin được giấy thông hành cả lớp chúng tôi phải mất hơn một ngày. Vì đa phần người đi du lịch đều là trẻ vị thành niên, cho nên ngoài vấn đề ủy quyền, thì các thầy cô giáo chúng tôi phải đảm bảo tình hình kiểm soát chúng tôi tới mức tối đa. Tại khu vực cửa khẩu ở đầu phía Việt Nam còn ghim những thông tin để công dân cần liên lạc trong tình huống khẩn cấp. Mấy đứa con trai trong lớp nhìn nhau cười cười, chúng bảo rằng người ta chỉ hứng thú bắt cóc đám con gái, còn đám con trai như chúng nó chẳng hề là mục tiêu của bọn buôn người. Mấy lời đùa cợt ấy lọt tới tai thầy Phòng và cô giáo chủ nhiệm của tôi, kết cục đám con trai bị mắng té tát. Cái Châu và tôi nghe thấy thế thì trong lòng có chút lo lắng. Tôi đứng im lặng đọc tờ hướng dẫn thông báo thật lâu, trong đầu cố gắng nhớ toàn bộ những con số điện thoại ở trên đó, mãi cho tới khi cái Châu giục tôi mới rời bước đi đến biên giới, đặt chân sang nước bạn, trong lòng tôi cảm thấy háo hức lắm. Tôi vẫn nhớ đến lời dặn của bà Cúc điên cùng với cảnh báo của A Phong trong giấc mơ. Thế rồi chính tôi lại tự thuyết phục mình rằng nơi này không quá xa nhà, bản thân tôi lại luôn luôn đi cùng với thầy cô giáo cùng các bạn nên chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong một khoảnh khắc tôi đã từng lưỡng lự định ở nhà không đi, ấy vậy mà cuối cùng tôi lại tặc lưỡi rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Mãi đến sau này, trong giây phút tuyệt vọng nhất, tôi mới cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời người thanh niên trong giấc mơ lúc trở lại cái ngày cả lớp tôi đi du lịch Hà Khẩu. Theo lịch chúng tôi sẽ đi qua biên giới vào lúc 5 giờ chiều, sau đó nghỉ đêm tại đây rồi chiều hôm sau về sớm. Chúng tôi đi vào đúng dịp nơi này tổ chức lễ hội đèn lồng, khắp nơi phủ một màu đỏ rực rỡ hệt như trong phim. Trời mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh, mặc dù đã chuẩn bị áo ấm từ trước nhưng cả đám vẫn co ro trước cái lạnh khô khốc như muốn cào xé da thịt. Ở hai bên đường kê san sát những quán vỉa hè, người bán thịt dê nướng, người bán màn thầu, lại có cả những người vác cây kẹo hồ lô đỏ rực khổng lồ trên vai đi đi lại lại nữa. Lũ học sinh chúng tôi như bị mê hoặc trước cảnh tượng ấy. Bấy lâu nay tôi cứ tò mò mãi về những cây kẹo hồ lô, nay có dịp nếm thử mới biết rằng thứ kẹo đỏ rực ấy được làm bằng quả sơn tra, phủ bên ngoài một lớp đường mỏng dính. Tôi rút tiền ra mua hai que kẹo, vừa mới định quay lại để khoe với cái Châu thì đã thấy nó đang đứng trước một quầy bán ven đường. Thì ra con bé đang đứng cạnh tội thì đột nhiên thấy một hàng bán bánh nướng rất thơm, kề bên tiệm thịt nướng mà lớp tôi đang tụ tập, thế là chạy tới đó càng về tối người đổ dồn về nơi này càng đông. Tôi nhìn thấy cái Châu đứng cạnh cô giáo, nên vội vàng gọi với theo. Không biết có phải nó không nghe thấy tôi hay không, mà vẫn quay lưng về phía tôi cười đùa với mấy đứa bạn khác. Tôi cố hết sức để chen lấn giữa dòng người để đổ về phía ấy, thế nhưng người có vóc dáng nhỏ xíu như tôi không thể nào chen được. Tôi gọi cái Châu, gọi cô giáo nhưng cứ như thể có ai đó che mắt họ. Khoảng cách giữa họ và tôi ngày càng xa, tôi có cảm giác như mình giống hệt một con cá đang bơi ngược dòng, càng cố gắng bơi gần đến bờ thì càng bị đẩy ra xa. Khi tôi chen đến một khúc quanh, thì vô tình vấp vào một hòn đá nên ngã sõng soài xuống đất. Cú ngã khiến cho đầu óc tôi choáng váng, tôi ngồi phịch xuống đất để định thần lại, từ trong khoang miệng rỉ ra một ít máu tươi chảy từ chân răng. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một chiếc ví màu xanh nhạt nằm lẫn dưới đống lá cây xơ xác. Tôi với tay ra để lấy chiếc ví, bên trong khá dày. Tôi không kịp phủi bụi bẩn trên quần áo mình, cũng chẳng kịp xem xét cái ví đó kỹ càng hơn, tôi vội vàng đứng dậy để tìm kiếm bóng dáng đám bạn cùng lớp giữa dòng người đông nghịt. Đám bạn tôi đã đi đâu mất hút, tôi nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy nổi một ai quen thuộc. Tôi lớn tiếng gọi cái Châu, cũng chẳng có ai trả lời. Không một ai để ý đến tôi, không một ai tỏ vẻ là đã mất cái ví, người ta ùn ùn kéo tới những hàng quán dọc bên đường. Không khí lạnh lẽo lúc tôi mới đến dường như bị thân nhiệt của những người nơi đây làm cho biến mất. Trong lòng tôi sợ hãi vô cùng. Tôi bàng hoàng nhận ra, mình đã bị lạc mất cả trước đến giờ, chú Long đã từng rất nhiều lần dạy cho tôi cùng với cái Châu cách ứng phó khi bị đi lạc. Trong tình huống ấy, đột nhiên tôi trấn tĩnh lại rồi nhớ đến những gì ông chú ruột đã từng chỉ bảo. Đầu tiên, tuyệt đối không được tỏ ra hoảng loạn. Tôi hít một hơi dài để trấn tĩnh, sau đó nhét thẳng chiếc ví màu xanh nhạt vào trong túi áo khoác, cố gắng làm ra vẻ thật tự nhiên không để ai biết mình đi lạc. Bước tiếp theo, không được chạy lung tung, hãy ở một nơi thật an toàn để tìm cách liên lạc với người thân. Tôi nhìn dọc theo con phố đông đúc, xung quanh là hàng quán đông nghịt, chỗ nào cũng đầy rẫy những người ăn uống cười nói oang oang. Tôi đi vừa đi bộ vừa quan sát, bất chợt tôi nhìn thấy một tiệm mì có khá đông đúc người ngồi cả bên trong lẫn bên ngoài. Tôi quyết định bước vào, tìm một bàn trống. Thằng bé đứng bên ngoài quán có lẽ chỉ bằng tuổi chúng tôi, vừa nhìn thấy tôi nó vội vàng sà vào hỏi, nói một tràng bằng tiếng Trung. Đầu óc tôi lúc đó chợt tỉnh táo lạ thường, tôi đoán rằng nó đang hỏi tôi muốn ăn gì, hoặc đi mấy người. Tôi giơ ba ngón tay lên trước mặt nó, thằng bé phục vụ tươi cười gật đầu rồi dẫn tôi tới một cái bàn nằm trong góc. Tôi run run gật đầu, cố tỏ ra vẻ tự nhiên rồi đi thẳng tới ngồi ở bàn, tôi vừa quan sát xung quanh. Nơi này giống như một tiệm ăn Trung Hoa điển hình, có bàn ghế gỗ, có một quầy bán mì, lại còn kèm thêm cả một kệ để đầy rượu, bên trên có đặt một ban thờ Quan Công bằng gỗ đỏ. Thằng bé đi một lúc, nói chuyện gì đó với người đầu bếp đang ở sau quầy, hai người liếc mắt về phía tôi rồi quay đi ngay. Trong lòng tôi lúc này cảm thấy có chút lo lắng, nếu như tôi đứng dậy mà bỏ đi lúc này thì chưa chắc đã yên ổn. Tôi ngoái đầu về phía sau, chợt nhìn thấy cánh cửa có đề hai chữ WC màu đỏ. Ngay lập tức tôi đứng dậy, bước đi vào trong nhà vệ sinh đó. Khi chỉ còn một mình, tôi ngồi phịch xuống bồn cầu, hai tay bụm lên miệng, cố gắng ngăn bản thân mình bật khóc thành tiếng, tự nhủ với lòng mình rằng từ lúc mình đi lạc đến giờ vẫn chưa quá lâu, hoàn toàn có thể tìm lại được đoàn du lịch. Nghĩ đến thế cho nên tâm trạng tôi cũng dần dần bình ổn trở lại. Tôi cầm chiếc ví mình nhặt được để kiểm tra. Bên trong chứa khá nhiều tiền, toàn là tờ có số 100, có lẽ là 100 tệ. Tôi đếm sơ qua, phải được hơn tệ. Tôi ngẩn người nhìn đống tiền trên tay mình, không hiểu chủ nhân của nó gặp rắc rối gì mà lại làm rơi mất số tiền lớn thế này. Tôi dự định sẽ đem chiếc ví về để tới đồn công an trả cho người bị mất, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Tôi nhẩm đếm số tiền mình có trong túi, tất cả chưa đến 100 tệ. Sau một vài giây cân nhắc, tôi quyết định vất cái ví này xuống thùng rác bên cạnh bồn cầu, sau đó chia đống tiền ra làm hai phần rồi nhét ở dưới tất. Tiền của tôi vẫn để trong túi áo, tôi tuyệt nhiên không muốn động đến số tiền không phải có mình. Ngộ nhỡ nếu ai đó phát hiện ra tôi đang giữ chiếc ví này thì không chừng sẽ cho rằng tôi trộm mất của người khác. Số tiền tôi mang đi đủ để gọi điện thoại về phòng thông tin ở Việt Nam ngay cạnh cửa khẩu. Tôi thở hắt ra, cảm thấy mình thật may mắn khi chí ít tôi có thể nhớ được số điện thoại đó trước khi sang tới bên ngoài có tiếng phụ nữ gắt gỏng đòi vào, tôi vội vã mở cửa bước ra, gương mặt vẫn tỏ ra bình thường như không có gì. Thằng bé phục vụ khi nãy nhìn thấy tôi trở ra thì vội vàng bưng bát mì đến cho tôi, lúc nó đặt khay đựng mì xuống, vô tình làm rơi cái bút bi xuống dưới bàn. Tôi vội vàng cầm lấy chiếc bút viết thật nhanh số điện thoại liên lạc của phòng thông tin vào lòng bàn tay. Tôi viết đi viết lại tới 3 lần, trong lòng chỉ sợ mình quên mất. Thằng bé phục vụ thấy lạ, nó trợn mắt ngó theo tôi nhưng không nói gì. Bụng tôi bắt đầu réo lên vì đói, tôi hơi ngần ngừ nhìn bát mì loang loáng dầu trước mặt, định sẽ không ăn, thế nhưng lại sợ rằng hành động của mình sẽ khiến người khác để ý cho nên tôi đành cúi đầu ăn thật chậm rãi. Vừa ăn tôi vừa toan tính mình sẽ làm gì tiếp theo. Tôi không nhớ địa chỉ chính xác nơi nghỉ trọ của lớp tôi đêm nay, bởi lẽ lúc nhận phòng cất hành lý, mấy đứa chúng tôi tíu tít nói chuyện với nhau, chỉ trỏ cảnh vật bên ngoài nên chẳng có đứa nào không để ý. Tôi thầm oán trách mình đã quá bất cẩn, nếu tôi giữ lấy địa chỉ ở quán trọ đó thì giờ này mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều. Thế nhưng, trên đời này làm gì có nhiều từ giá như đến thế?Vừa mới nghĩ đến đó, tâm trạng tôi chùng hẳn xuống. Tôi ngước lên nhìn bên ngoài, bầu trời bây giờ đã lác đác mưa. Con đường rộng lớ vừa lúc nãy còn tràn ngập người qua kẻ lại, ấy thế mà bây giờ người ta đã nhốn nháo thu dọn hàng, không ai còn muốn nấn ná thêm nữa. Tôi đứng hẳn dậy để ngóng ra bên ngoài, chẳng thấy bóng dáng của bạn bè đâu cả. Trong giây phút đó, đột nhiên tôi phát hiện thấy một bóng người đứng bên kia đường nhìn chằm chằm vào trong cửa tiệm, ánh sáng hắt ra từ mấy cửa hàng cho tôi biết người ấy mặc một chiếc váy đỏ mỏng manh, hai chân đi tôi còn đang ngây người ra nhìn thì từ trên không trung có một tia chớp giật rồi tiếng sấm đùng đùng vang lên, mấy đứa trẻ con theo bố mẹ đi ăn mì giật mình khóc thét. Tôi hét lên một tiếng rồi bật lùi ra sau, trong một tích tắc, tôi phát hiện ra người mặc váy đỏ loang loáng máu đang nhìn tôi chằm chằm không phải ai khác mà là người đàn bà đã chết từ hôm rằm tháng bảy.............................................Toàn thân tôi lúc này sợ đến run cầm cập. Một vài người khách quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi không muốn thu hút sự chú ý về phía mình, cho nên đành ngồi xuống, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu tôi lúc này hiện lên hàng loạt suy nghĩ. Tại sao bà ấy lại ở đâu? Tại sao vong hồn này cứ ám theo mình mãi thế này? Giờ phải làm sao đây? Khi tôi còn đang bần thần thì điện sáng lúc này đột nhiên tắt ngúm, thực khách trong quán đồng loạt ồ lên một tiếng. Thằng bé phục vụ lên tiếng trấn an, rồi cùng ông già đầu bếp lúi húi thắp mấy ngọn nến đỏ rực mang đến các bàn. Tôi cầm chắc chiếc bút mà khi nãy thằng bé ấy bỏ quên, như thể có nó tôi cảm thấy vững dạ hơn rất nhiều. Tôi hơi mím môi, tiện tay kéo ống quần lên rồi nhét luôn chiếc bút trong tất bên chân phải. Vào lúc tôi còn đang suy nghĩ thì có một người thanh niên còn rất trẻ bước vào cửa tiệm. Người này nói chuyện với thằng bé phục vụ vài ba câu, không rõ là nói gì nhưng tôi thấy thằng bé kia chỉ vào nơi tôi đang ngồi. Người thanh niên đi tới bàn của tôi, thả mình xuống ghế rồi chăm chú đọc tờ thực đơn dính mỡ bóng nhẫy dán ở trên bàn. Tôi cúi đầu vờ im lặng ăn tiếp, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong tim tôi đập thình thịch vì lo sợ. Người thanh niên nhìn tôi rồi mở lời trước“Sao ăn ở đây một mình thế này?”Thấy anh ta nói tiếng Việt, tôi khẽ ngẩng lên để nhìn nhưng rồi lại cúi xuống. Tôi vẫn còn nhớ lời chú Long dặn dò, khi đi lạc không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Thấy tôi không nói gì, chỉ cắm cúi ăn, người thanh niên kia lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Anh ta nhoay nhoáy nhắn tin một hồi rồi gọi điện thoại cho ai đó. Giọng nói của người này không lớn lắm, nhưng vẫn đủ cho tôi nghe rõ mồn một“Ừ! Bên đó đã báo tin có người đi lạc rồi. Nhưng chưa có thông tin cụ thể...”Vừa nghe đến đó, tôi lập tức buông đũa, ngẩng đầu lên rồi vội vàng hỏi“Anh đang đi tìm người đi lạc à? Anh là người Việt Nam sao?”Người thanh niên trước mặt nhìn tôi rồi gật đầu. Anh ta hơi nhíu mày hỏi tôi“Nãy giờ cứ tưởng là người Trung đấy. Hóa ra cùng là người Việt cả. Trời tối rồi, ở khu vực cửa khẩu này không an toàn chút nào, sao còn ở đây?”Trong lòng tôi lúc này mừng hơn bắt được vàng, tôi định nói tình hình của mình hiện giờ, nhưng cuối cùng tôi hỏi ngược lại“Anh là cảnh sát hay là người của biên phòng? Sao lại có nhiệm vụ tìm người đi lạc?”Người kia nhìn tôi rồi bật cười. Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi vội mà lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, rồi châm một điếu vào cây nến đỏ rực trước mặt. Mùi thuốc thơm thơm bay trong không khí, tôi khẽ khịt mũi vài cái,rồi lấy tay xua làn khói đang lởn vởn xung quanh. Lúc này tôi nghe giọng anh ta lẫn với tiếng cười nhạt“Cô em đi lạc phải không? Dân trong nghề nhìn là biết ngay...”Câu nói ấy khiến tôi điếng người, vẻ mặt anh ta thay đổi ngay lập tức, không còn là dáng vẻ bụi bặm như trước, mà thay vào đó là ánh mắt gian tà cùng đôi mắt hơi xếch về đằng sau. Trên khóe miệng anh ta có một nốt ruồi, khiến cho tổng thể gương mặt càng trở lên khó coi. Mùi thuốc lá càng tỏa ra dữ dội, hương thơm ngòn ngọt, lờ lợ khiến cho tôi cảm thấy lợm giọng. Ánh nến đỏ bập bùng trước mắt tôi mờ dần. Thế rồi trời đất xung quanh như đổ sập, mọi thứ tối sầm, tôi lịm đi không còn biết trời trăng gì nữa. Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ rằng những đêm nằm mộng mị mơ thấy A Phong hay người đàn bà mặc váy đỏ chết trước sân nhà tôi đã là ghê gớm lắm. Có nằm mơ tôi cũng không biết được, đêm ấy khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở ghế đằng sau một chiếc xe bán tải, bên cạnh tôi lúc ấy là một đứa bé gái người cứng đờ, hai mắt trợn ngược. Phần đầu của con bé dựa vào người tôi, toàn thân nó lạnh toát cứ như thể vừa ngâm mình trong một chậu nước đá. Cơn đau đầu chuếnh choáng khiến tôi đờ đẫn đến mức ngẩn ngơ như người mất hồn. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra mình vừa mới ngủ cùng một người chết. Tôi rú lên kinh hoàng rồi phẩy tay đẩy cái xác của đứa bé gái ấy sang bên cạnh, cái xác đập vào cửa kính xe rồi lại lăn về phía tôi. Một người đàn ông nói giọng lơ lớ nhoài người về phía sau gằn giọng“Mẹ con chó! Làm ồn nữa là cái xe này có hai cái xác đấy, nghe chưa?”Tôi run run không nói gì thêm nữa, vừa liếc mắt nhìn cái xác trợ mắt trừng trừng ở bên cạnh, vừa nhìn khắp nơi. Đây là đâu thế này? Chẳng lẽ tôi đã rơi vào tay bọn buôn người?....................................................
Mãi đến muộn buổi hát hò mới kết thúc, khi Đạt đưa Hằng về đồng hồ đã điểm 1 giờ đêm, cả 2 dắt nhau lên phòng của Đạt. Cửa phòng vừa đóng lại Hằng đã ôm chầm lấy Đạt, đôi môi tìm đến môi hắn hôn 1 nụ hôn thật sâu, lưỡi nàng cuối lấy lưỡi hắn như 2 con rắn đang quần nhau, tay nàng thì lần mò xuống thắt lưng của Đạt nhanh chóng cởi nó ra. Do vụ làm tình trong wc vừa nãy quá kích thick nên cả Đạt đã xuất tinh nhưng Hằng thì chưa, hạ thể nàng đang khao khát lắm 1 con cặc. Đạt không để người đẹp phải chờ đợi, vừa hôn hắn vừa cởi hết váy áo của nàng ra. Lúc này người Hằng chỉ còn lại 1 chiếc quần lót đen, đáy quần có 1 mảng trắng đục keo lại, là sản phẩm của tinh trùng và dâm thủy trộn với nhau. Hằng quỳ xuống, nàng tuột quần Đạt xuống đầu gối, tay mân mê hai bìu dái, kê miệng mút lấy , nàng muốn nó cứng lên thật nhanh. Đạt ngửa mặt lên trần nhà, thở ra một hơi khoan khoái. Hằng thật chuyên nghiệp, nàng ngậm mút buồi Đạt thật nhiệt tình, lúc thì quấn lưỡi quanh đầu khấc, lúc thì liếm dọc thân cặc, có lúc nuốt gọn nó, lút hết vào cổ họng. Chẳng mấy chốc con cặc của hắn đã chĩa lên kiêu hãnh. Hằng đứng dậy đi về phía giường, vừa đi vừa cởi quần lót của mình ra rồi bò lên giường, mông hướng về phía gã đung đưa qua lại, mời cần nói lời nào, Đạt cởi phăng chiếc áo lẳng sang 1 bên rồi tiến đến, đứng ở chân giường, tay cầm con cặc cương cứng, bóng nhẫy nước miếng của Hằng. Gã lựa thế ấn đầu buồi vào lồn Hằng rồi đâm ót 1 cái lút cán làm nàng kêu ré lên, sau đấy hắn rút ra từ từ rồi lại nhấp vào thật nhanh, mỗi lần như vậy Hằng lại oằn người sung sướng, từ trên xuống dưới uấn éo khiêu gợi. Thi thoảng hắn lại vỗ đét 1 cái vào bộ mông tròn trịa của Hằng, mỗi lần vỗ Hằng lại á lên 1 tiếng nghe thật khiêu khích, càng đánh Hằng lại càng nứng, nước lồn ứa ra chảy cả xuống đùi. Sau 1 lần xuất tinh cộng thêm hơi rượu trong người nên lần này Đạt không có cảm giác muốn xuất. Hắn cứ nhấp như vậy 10’ mà chưa có dấu hiệu gì là sắp này đã khuya, mọi nhà trong khu cũng đã tắt đèn Đạt chợt nảy ra 1 ý định, hắn bảo Hằng- Mình ra ngoài cửa em nhéThấy Hằng không nói gì, Đạt lật người Hằng lại bế nàng lên, vừa đứng vừa nhấp rồi tiến lại gần phía cửa. Hằng bị nhấc bổng, tay chỉ biết bám vào lưng Đạt, chân chơi với. Hắn mở cửa ra thám thính, khi biết chắc bên ngoài không có ai, hắn bế Hằng ra, tựa vào lan can rồi địt tiếp. Các phòng trong khu đã đóng cửa hết, người thì về quê người thì đi ngủ, chỉ còn 1 vài phòng của mấy sinh viên nam chơi điện tử thâu đêm thì vẫn còn ánh đèn le lói ở cửa sổ, Hằng cảm thấy gió lướt qua da thịt mình, cảm giác y hệt như đêm mà Thắng bắt nàng ra ngoài hành lang thủ dâm. Nhớ lại cảm giác ấy Hằng lại thấy nứng hơn, nước lồn lại trào ra. Đạt cũng bị kích thick khi chơi kiểu public này, vừa nứng vừa sợ. Hắn nhấp nhanh vào lồn Hằng rồi xuất ra đợt 2 trong ngày. Cả 2 chạy thật nhanh vào phòng, đóng cửa lại rồi lên giường nằm thở hổn Anh dâm quá cơ, lỡ có ai thấy thì sao- Hi, thì cho nó địt luôn chứ saoHằng không nói gì, chỉ cười trừ. Đạt rất tinh ý, đáng lẽ ra Hằng phải giãy nảy lên mới đúng nhưng lại không nói gì, điều này làm Đạt nhận ra điều gì đấy, hắn cười nham hiểm rồi ôm nàng vào lòng 8Việt bị ám ảnh bởi hình ảnh của Hằng, tối hôm đi hát về hắn đã phải đi chơi gái để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng tâm lý hắn thì không thể nào bình tĩnh lại được khi nghĩ về buổi tối hôm ấy. Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh 2 bóng người trong wc rồi hình ảnh dâm đãng của Hằng trong điện thoại của Đạt con cặc hắn lại căng phồng lên. Việt đã ngủ với nhiều người nhưng chủ yếu đàn bà đến với hắn chỉ vì hắn có nhiều tiền, chưa có ai hết mình với hắn trên giường cả. Chính vì vậy hắn ghen tị với Đạt. Trong lúc Việt đang loay hoay không biết nói với Đạt như thế nào thì Đạt đã pm hắn trước- Thấy em Hằng thế nào?- Được, xinh xắn, cao ráo – Việt trả lời hời hợtLòng tự trọng của Việt rất lớn, gã luôn tự hào là mình ngủ với nhiều gái, nhưng giờ đây gã thấy mình thua kém Đạt nhiều quá, hắn cố không nói ra hết cảm xúc của mình, sợ nếu bộc lộ ra hết gã sợ Đạt sẽ cười chê Ngon không?- Đã ăn đéo đâu mà Lồz, nhìn đã mắt rồi còn giả vờ- Hôm trước xem mỗi cái clip, không để ý kỹ nên chưa rõ Đừng điêu, hôm nọ bố mày địt nó trong wc mày nhìn thấy hết rồi còn giả Đis mẹ, sao mày biết?- Bạn bè với nhau bao nhiêu lâu sao tao không Công nhận ngon, vừa ngon vừa Em này có người yêu rồi nhưng mà lâu lâu không được địt nên nứng lồn, may có tao giải quyết cho chứ không giờ này vẫn đang nằm thủ Hên vl, mày địt nó kiểu gì?- Hôm lâu rồi ở chỗ trọ có tổ chức sinh nhật, em ấy uống cũng phê phê, tao đi qua phòng nghe thấy tiếng rên biết ngay đang thủ dâm, xong tao giả vờ vào xin nước rồi nói chuyện đong đưa tí, lúc sau đánh liều hôn rồi bóp vú em ấy, thấy xuôi xuôi tao mới luồn tay xuống xờ lồn thì địt mẹ nước nôi dầm dề luôn. Thế là chịch thôi. Hôm sau em ấy còn mặc lọt khe qua phòng tao gạ tao địt cơ Lại chém- Chém cái loz, vẫn còn cái quần lót đây này – Đạt lấy cái quần lót tịch thu được của Hằng chụp cho Việt Hôm nọ đi hát về tao còn lôi em ấy ra lan can địt cơ Phải tận mắt thấy mới tin Được rồi hôm nào bố mày quay lại cho mà ra Việt biết đó là sự thật nhưng vẫn gân cổ cãi để thể hiện cái tôi của Xem người thật việc thật Được, hôm nào bố mày sắp xếp cho xem phim sex trực tiếp Được, bố mày coi đấy chỉ là 1 câu nói đùa thôi nhưng trong đầu Đạt thì đã nghĩ ra 1 ý tưởng táo ngày nọ Đạt và Việt dual rank cả ngày, mãi đến 9h tối, Đạt nhận được 1 sms của Hằng “Anh đi đâu cả ngày thế, em đang nằm banh bướm ở nhà đợi anh này”. Đạt sms lại ngay “Anh về ngay đây” rồi vỗ vai Việt- Đm! Đang combat đi đâuĐạt với tay tắt luôn máy tính của Việt bỏ lại ad sp và jungle đối đầu với team địch. Mặc cho Việt chửi bậy, Đạt vẫn bước ra khỏi quán rồi ôn tồn nói- Qua phòng tao, tối nay bố cho mày rửa không nói câu nào nữa, từ hôm gặp Hằng lần đầu đến giờ Việt luôn muốn qua phòng trọ của Đạt để được nhìn Hằng nhưng không có cơ hội, hôm nay có cơ hội được gặp, hắn chả vui quá. Việt nôn nóng đến nỗi trên đường đi hắn còn phòng trước Đạt, vượt đèn đỏ tí nữa bị 141 hỏi thăm. Khi cả 2 về đến phòng, Đạt lấy giầy của Viết giấu vào gầm giường rồi bảo Việt tắt chuông điện thoại đi vào wc, cấm không được nói câu nào sau đó sms cho Hằng sang.
𝗡𝗴𝘂̉ 𝗖𝘂̀𝗻𝗴 𝗡𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗖𝗵𝗲̂́𝘁 - 𝗡𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝗧𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗣𝗵𝗮̂̀𝗻 3. 𝗫𝘂𝗮̂𝗻 𝗛𝗮̣ 𝗧𝗵𝘂 Đ𝗼̂𝗻𝗴 - 𝗳𝘂𝗹𝗹 Chap CuốiXem Lại NGoại Truyện 2 Tại Đây...............................................Một mùa đông mới lại về tới ngôi làng nho nhỏ nằm trên núi. Mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất trong năm, cũng là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với người dân ở đây. Gió lạnh thổi thốc vào bên trong từng ngôi nhà tranh vách đất, cây cỏ xơ xác gục xuống nền đất xám xịt. Người trong làng cùng với bầy dê chẳng có gì ăn ngoài mấy bắp ngô treo khô trước cửa nhà. Thời điểm ấy, ai cũng đói, ai cũng nghèo. Thế nhưng gia đình nghèo nhất trong thôn khi ấy vẫn là nhà ông bà Tiều. Mới chớm đông mà trời đã lạnh, lão Tiều lại nhận được tin vợ lại có thai thêm lần nữa. Bốn lần đều sinh ra con gái, lần thứ năm này vợ mang thai, lão Tiều cũng không hy vọng gì nhiều. Mỗi lần vợ lên cơn nghén, lão đều chửi rủa rằng vợ lão là một kẻ vô tích sự, chỉ biết ăn xong rồi chửa, chửa rồi lại ăn. Có lần lão còn toan đánh vợ, may mà có người hàng xóm đi ngang qua thấy vậy nên chạy tới can ngăn. Lại nói về bốn chị em Xuân Hạ Thu Đông, kể từ lúc mẹ mang thai đứa em thứ năm trong gia đình, chẳng còn ai thấy người đàn bà mặt đỏ ngồi trên cây hòe nữa. Có nhiều đêm trăng sáng vằng vặc, con bé Hạ rủ Xuân ra ngoài cây hòe để nghe ngóng, nhưng cuối cùng hai đứa lại đành lủi thủi đi về, chẳng trông thấy gì. Xuân cho rằng người đàn bà kia đã đi mất rồi, nhưng Hạ lại nghĩ mọi chuyện không đơn giản như thế. Hai đứa muốn đi xem bói, ngặt nỗi không có tiền. Cả hai nghe ngóng được ở thôn bên cạnh có một bà thầy bói vừa mù vừa tàn tật có thể xem bói rất hay, nên định bụng khi nào để dành được tiền sẽ đến. May thay, cuối tuần ấy Xuân gánh củi cho nhà hàng xóm được trả công năm ngàn đồng, thế là hai đứa tấp tểnh đi ngay. Nhà bà thầy bói mù ở sát bìa rừng, vừa đến nơi đã thấy có rất đông người đến xem bói. Thậm chí còn có cả một đôi vợ chồng đi xe hơi đến đứng chờ đợi ở bên ngoài. Bà thầy bói mắt mù mở cửa bước ra, bà khẽ khịt mũi rồi phẩy tay đuổi mấy người kia về. Giọng bà khò khè “Đi về đi! Hôm nay tao không xem.” Tất cả mọi người ngẩn ra nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì bà thầy bói đã toan quay lưng rời đi. Con bé Xuân và Hạ nhìn nhau lòng đầy thất vọng. Đúng lúc ấy, bà thầy bói quay mặt về phía hai đứa nhỏ, rồi khua tay vào khoảng không trước mặt “Hai con kia nhà có người chửa phải không? Đi vào! Đi vào đây!” Mọi cặp mắt đều đổ dồn về hai đứa nhỏ. Chúng líu ríu dẫn nhau vào trong gian nhà nho nhỏ. Bên trong nhà gần như chẳng có gì, chỉ bày biện một chiếc bàn thờ với bát nhang còn đang bốc khói nghi ngút. Xuân cảm thấy sờ sợ, nhưng gương mặt Hạ thì lạnh tanh. Nó đặt năm ngàn tiền lễ lên trên cái đĩa nhỏ rồi bắt đầu xưng tên tuổi và địa chỉ. Bà lão mù có vẻ chẳng quan tâm tới những thứ đó lắm, bà ngắt lời cái Hạ “Nhà hai đứa có người đang chửa phải không?” Cái Xuân rụt rè gật đầu“Vâng... vâng ạ!” Bà lão lại hỏi “Trong nhà có gì lạ phải không? Ví dụ như mùi gì đó thoang thoảng?” Cả hai nhìn nhau, cuối cùng cái Hạ trả lời “Không... không có mùi gì lạ bà ạ. Mà giả như có mùi lạ thì khéo cũng bị mùi của phân dê át hết rồi. Thế nhưng chính mắt chị em cháu thấy trong nhà quả thực có chuyện này rất lạ. Ấy là bọn cháu thường xuyên thấy một người đàn bà mặt đỏ, mặt đen ngồi vắt vẻo trên cây. Người này thỉnh thoảng còn đứng ở bên cửa sổ phòng bọn cháu nữa. Thế nên là chúng cháu mới tìm đến bà...” Bà lão mù gật đầu“Cái cây mà người đó ngồi hẳn phải là cây có nhiều âm khí. Có thể là cây tre, cây hoa ngọc lan, hoặc cây hòe. Bên cạnh cây phải có một vật thuần âm như giếng nước hoặc thứ gì đó.. có phải không?” Cái Xuân điếng người, gật đầu lia lịa “Cháu... cháu thấy bà ấy ngồi trên cây hòe. Đúng là cây hòe nhà cháu trồng cạnh giếng nước. Mà cây này có lẽ từ lâu lắm rồi, từ lúc cháu lớn lên đã có.” Bà lão mù lại đột ngột đổi chủ đề “Mẹ chúng mày mới chửa thôi phải không?” Cái Hạ xác nhận “Vừa mới được hơn 2 tháng.” “ Có thấy bà mẹ nói chuyện với người trên cây bao giờ không?” “Có! Cháu thấy một lần” Xuân đáp lại. Bà lão mù không nói thêm gì nữa, bà lầm rầm khấn vái một mình rồi gieo quẻ leng keng. Trong căn nhà tranh tối tranh sáng, hai đứa nhỏ ngây người nhìn bà lão quái dị. Một lúc sau, bà lão mù hướng mặt về phía chúng, tròng mắt đục ngầu đảo liên tục khiến cả hai đứa càng thêm phần hoảng sợ. Giọng bà lão càng trở nên khò khè “Mẹ hai đứa mày là bát tự thuần âm. Mảnh đất của gia đình đang ở lại là đất nghịch. Người ở trên mảnh đất này có muốn có con trai cũng khó, vì con trai vốn là dương khí. Đứa bé... đứa bé trong bụng mẹ mày... mười phần thì đến chín phần là trai. Chỉ có điều... chỉ có điều...” Hai chị em cùng hồi hộp“Điều gì hả bà?” Bà lão hạ thấp giọng thì thầm “Người mặt đỏ mặt đen ngồi trên cây kia là quỷ. Mẹ của hai đứa chúng mày cầu xin quỷ cho một đứa con. Điều ấy có nghĩa là quỷ gửi con vào bụng mẹ mày. Những đứa trẻ như thế này đều khó nuôi lắm, lại khắc nghịch với anh chị em trong nhà. Không chừng... không chừng chúng mày phải bán mạng cho nó. Vì mẹ mày đã gán để đổi chúng mày lấy một thằng con trai rồi. Cứ mỗi một vận hạn của nó sẽ có một đứa phải chết đi. Chết hết.. chết khi nào không còn một ai nữa. Khặc.. khặc... khặc...”Càng nói bà lão mù càng khoái chí. Những lời nói cuối cùng của bà chìm trong tiếng cười khằng khặc như điểm tô thêm cho bầu trời cuối năm âm u đến ảm đạm. Cái Xuân sợ quá, vội vàng kéo đứa em chạy về. Hai đứa chạy ra khỏi nhà rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng của bà lão mù vọng ra “Quỷ gửi con... quỷ gửi con.. Chúng mày nhớ lấy... nhớ lấy... Không quá mùa đông năm sau, sẽ có đứa đầu tiên bán mạng... Nhớ lấy.... nhớ lấy..”Tiếng cười xen lẫn với tiếng hét của bà lão mù khiến cho cái Xuân va vào đôi vợ chồng sang trọng đi xe hơi vẫn đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa. Con bé luống cuống đứng dậy rồi bỏ chạy, để lại hai người kia nhìn nhau chẳng hiểu gì. Về đến nhà, cả hai cố gắng tỏ ra bình thường, coi như không có chuyện gì xảy ra. Xuân và Hạ đã thống nhất với nhau từ trước rằng Chuyện hôm nay tuyệt nhiên không được nói cho ai biết, kể cả bố mẹ đẻ của mình. Hai đứa thấp thỏm chờ ngày em trai ra đời, chúng không dám tin rằng trên đời lại có chuyện quỷ gửi con, càng không thể chấp nhận nổi việc bản thân mình sẽ phải thế mạng cho đứa bé. Có lẽ trong lòng có sẵn chấp niệm đó, chúng chẳng thể nào vui mừng chào đón một đứa em mới sắp sửa chào đời. .................................Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc cũng đến ngày bà Tiều trở dạ. Trong căn nhà chất đầy dây bắp ngô vàng rực, bà đau đớn vật vã liên hồi. Cái Xuân, cái Hạ chạy ra chạy vào. Chúng vừa chạy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không biết có trông thấy người đàn bà đứng ở cửa sổ nhìn chòng chọc vào như lần trước nữa không. Chẳng biết vì nguyên do gì mà đứa trẻ này lại sinh dễ hơn bình thường. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ bà Tiều đã sinh ra một đứa bé đỏ hỏn. Bà đỡ vui mừng gọi lớn “Con trai! Con trai rồi.” Lão Tiều đang thờ ơ uống rượu bên ngoài, nghe thấy thế sững sờ đến nỗi đánh rơi chai rượu trong tay rồi chạy đến trước cửa phòng đẻ. Bà đỡ ẵm đứa bé trai ra, tiếng khóc của thằng bé rất yếu, nhưng lão Tiều mừng rơi nước mắt. Cả hai chị em Xuân và Hạ nhìn nhau. Trời bắt đầu đổ mưa, ở ngoài cửa sổ bỗng dưng xuất hiện một gương mặt nửa đỏ nửa đen ngó vào. Cùng lúc đó tiếng quạ réo liên hồi, khiến cho khung cảnh càng thêm phần rợn ngợp. ..........................................................Lại một năm nữa trôi qua, mùa đông lại đến. Từ ngày thằng bé Quan ra đời, lão Tiều trở nên vui vẻ hẳn. Lão cưng chiều thằng con trai hết mực, mấy đứa chị phải thay nhau chăm sóc em. Ngộ nhỡ mà để cho em bị lạnh hay bị ho vài tiếng thì sẽ ốm đòn với bố mẹ. Ngẫm ra cũng thật kì quặc, trẻ con hơn một tuổi đã bắt đầu lẫm chẫm tập đi, nhỏ hơn nữa cũng đã có thể nhận biết được người quen, người lạ. Ấy thế mà con trai nhà lão Tiều cả ngày chỉ ngủ li bì, đêm tối cứ quay mặt vào tường rồi cười khành khạch. Người trong thôn bảo thằng bé này hệt như bị quỷ ám. Mỗi lần như thế lão Tiều lại đứng ra ngoài chửi đổng, thậm chí còn đánh nhau với người ta. Xuân, Hạ và Thu đều cảm thấy sợ đứa em trai của mình. Đỉnh điểm là có lần Thu bị trượt chân nên chảy máu, thằng bé kia đang ngủ ngửi thấy mùi máu nó đột ngột tỉnh giấc rồi nhìn vào chân Thu mà liếm mép. Xuân thấy vậy thì sợ quá, vội vàng giục cái Thu đi chỗ khác, đừng lại gần thằng quỷ này. Vào tiết đại hàn năm ấy, thằng Quan bị sốt li bì. Cả ngày nó chẳng ăn uống được gì, từ trong miệng ói ra toàn mật xanh mật vàng. Lão Tiều lo lắng lắm, toan đi mời thầy lang thì chợt nhớ ra lần trước mình mới gây sự với con trai của thầy lang xong. Thế là lại thôi. Có người mách cho lão mời thầy lang ở thôn bên, nhưng lão không có tiền. Cả nhà này vét hết mọi ngóc ngách chẳng có nổi vài chục nghìn. Lão tần ngần nhìn thằng bé nóng ran mà trong lòng sốt ruột. ............................Quá trưa hôm ấy, lão ra ngoài rồi hăm hở ra về. Vài tiếng đồng hồ sau, lão trở về bàn bạc với bà Tiều chuyện gì đó. Cuối ngày hôm ấy, lão mua cho con bé Đông rất nhiều kẹo mút rồi bế con bé đi ra ngoài. Xuân, Hạ và Thu cảm thấy không tin nổi vào tai mình. Từ trước đến giờ bố có bao giờ quan tâm gì tới con bé đâu, chẳng lẽ hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng tây? Sẩm tối, lão Tiều trở về nhà mang theo hai con gà nướng thơm phức. Không thấy con bé Đông đâu, cái Xuân và cái Hạ mới chối quanh co, sau cùng cũng thú nhận rằng đã bán con bé cho một đôi vợ chồng giàu có. Tiền bán được là một chỉ vàng, người chồng kia còn cho thêm ít tiền để mua ít thịt. Cái Xuân và cái Hạ khóc lớn. Nó cầm cái đùi gà trên tay rồi ném thẳng đi. Bố nó đã đổi đứa em gái bé bỏng của nó để lấy 2 con gà quay rồi. Thấy thịt bị ném xuống đất bẩn, lão Tiều định nhảy vào đánh cái Xuân nhưng con bé chạy trốn được. Nó trốn trong ngôi chùa ở làng, sư thầy thương tình cho nó tá túc ít hôm rồi dẫn về tận nhà. Lúc này thằng Quan đã được uống thuốc nên khỏi bệnh. Nó nằm trong vòng tay bà Tiều, cầm nắm xôi nhỏ xíu nhìn cái Xuân rồi mỉm cười. Lúc đó con bé hiểu rằng, con bé Đông là người đầu tiên bị gán mạng cho thằng Quan. ............................ Vài tháng sau thằng Quan lại ốm. Lần này cái Xuân và cái Hạ cố gắng giữ con bé Thu bên mình. Mấy chị em đi đâu cũng có nhau, không rời nhau nửa bước. Bệnh tình của thằng Quan mãi không khỏi, mời thầy lang chữa trị cũng không có ích gì. Cô y sĩ ở trong trạm xá xã nói rằng bệnh của thằng bé phải đưa đến bệnh viện dưới huyện may ra mới có tiến triển. Vợ chồng lão Tiều tẩn ngẩn tần ngần, khẽ nhìn trong túi không còn nổi mấy đồng bạc. Tối hôm đó, lão lại dẫn cái Thu đi, mặc cho cái Xuân và cái Hạ khóc lên khóc xuống, van lạy cha mẹ mình đừng có bán em đi. Chừng vài tiếng sau, lão Tiều trở về nhà một mình, trên tay cầm hai chỉ vàng. Lần này thằng Quan được đưa tới bệnh viện dưới huyện bằng xe oto. Khi về, thằng bé cười khanh khách với bố mẹ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nghe mẹ nó kể, lúc ở trên viện vô tình bế nó đi ngang qua nhà xác, thằng bé nhoài người vào đòi hít hà không khí trong đó một lúc mới chịu đi. Người trông nhà xác vừa về tới nơi thấy gia đình ba người nhà kia dẫn cả trẻ nhỏ vào khu vực để thi hài thì tá hỏa, vội vội vàng vàng đuổi đi. Trẻ con nhà bình thường, đi qua khu vực nặng âm khí như thế thường sẽ khóc nức khóc nở, thậm chí còn bị ốm mấy ngày. Ấy thế mà thằng bé này lại đòi vào bên trong để ngửi. Lúc vợ chồng nhà lão Tiều bồng con đi ra ngoài, thằng Quan xoay người lại nhìn vào trong nhà xác với vẻ mặt rất tiếc khẽ bập bẹ “Xác... Thơm.” Hai từ đầu tiên nó nói trong cuộc đời là như thế. ............................................... Lại nói về cái Xuân và cái Hạ, từ lúc hai đứa em bị bán đi, cả hai đứa không còn thiết gì nữa. Chúng chẳng ăn chẳng uống mấy ngày liền, bà Tiều có thoáng ngần ngại nhìn hai con, nhưng rồi tiếng khóc của thằng bé Quan lại làm bà quên ngay lập tức. Xuân hiểu rằng, trong nhà này, thằng bé kia chính là trời, cả bốn chị em mình gộp lại cũng không bằng một góc của nó. Trước sau gì cũng bị bán cho người khác, chi bằng cả hai trốn đi. Ít ra còn được làm chủ cuộc đời mình. Xuân chưa kịp đem chuyện này bàn với em gái thì con bé Hạ đã ngỏ ý rủ chị mình cùng bỏ đi. Hai đứa trẻ nhanh chóng thống nhất nơi chúng muốn tới, ấy chính là thủ đô Hà Nội. Cái Hạ nghe cô giáo bảo, Hà Nội rất đẹp. Nơi ấy có tháp rùa, có cầu Thê Húc, có quảng trường Ba Đình rực rỡ cờ hoa. Trong giấc mơ của nó, vùng đất thủ đô hiện lên như một mảng trời đầy màu sắc. Phải rồi! Cả hai chị em sẽ đến đó để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để rồi sau này sẽ không ai có thể coi thường được hai đứa nó nữa. Ngay cả cha mẹ chúng nó cũng không. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào để có tiền để rời đi. Cả hai đứa chẳng có đồng nào trong người cả. Không có tiền biết đi đâu về đâu? Xuân bàn với em, cả hai đứa cố gắng gánh củi cho người trong thôn để tiết kiệm tiền. Vào mùa măng sẽ theo lũ trẻ cùng làng đi vào rừng để hái măng kiếm sống. Thứ ấy có giá trị cao, nếu may mắn còn có thể kiếm được nhiều hơn là gánh củi. Thằng bé Quan chắc bây giờ chưa bị bệnh ngay, cho nên cả hai đứa không cần phải trốn đi vội. Cái Hạ nghe xong cho là phải, nó gật gù đồng ý. Kế hoạch của hai chị em chính thức bắt đầu kể từ giờ phút ấy. Hơn 2 tháng sau kể từ ngày cái Thu bị bán đi, đêm hôm ấy, tại nhà Xuân xảy ra chuyện quỷ dị. ...................................Vào một đêm trời rét, nằm trong chiếc giường ọp ẹp, Xuân nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ. Mà cũng không hẳn phải là mơ, vì lúc đó con bé còn đang chập chờn nửa mơ nửa tỉnh. Xuân nhìn thấy cánh cửa chính ở nhà khẽ mở ra, gió từ ngoài sân thổi thốc vào lạnh toát. Tiếng lão Tiều gáy như sấm vang rền ở gian bên cạnh. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ tiến vào. Cái Xuân dụi mắt để nhìn cho kỹ hơn thì giật mình phát hiện người vừa bước vào ấy là cái Thu. Xuân ngạc nhiên khẽ gọi “Thu! Sao em lại về đây?” Con bé Thu ngơ ngác đứng ở cửa, nó nhìn sang gian phòng ngủ của bố mẹ một lúc. Sau đó mới tiến lại đứng ở cuối giường nơi Xuân và Hạ nằm. Con bé không nói gì cả, chỉ nhìn Xuân rồi khóc thôi. Xuân hoảng hồn ngồi bật dậy, khẽ đưa tay về phía trước “Sao đấy? Sao lại khóc? Chị... chị tưởng bố bán mày cho người ta rồi.” Cái Thu cứ đứng ở cuối giường mà khóc. Phải tới mấy phút sau, con bé mới thì thào “Chị Xuân ơi! Em bị người ta giết rồi. Xác em bị chôn ở dưới đồi chè mãi tận Thái Nguyên.” Giọng con bé lúc ấy nghe lạ lắm, cứ như truyền từ nơi âm ti địa ngục nào đó vọng về, khác hẳn với giọng nói véo von như ngày trước. Lần này thì Xuân hoảng sợ thực sự, nó lắp bắp hỏi em “Ai... ai giết? Làm sao lại thế?” Con bé Thu chưa kịp trả lời thì cánh cửa sổ sát giường đang đóng im ỉm bỗng dưng bật tung ra. Không khí trong phòng lạnh cóng, Xuân nghe rõ tiếng vù vù bên tai. Vừa thấy cửa sổ mở, Xuân giật mình quay ra nhìn. Trong giây phút ấy, con bé phát hiện người đàn bà mặt đỏ mặt đen đang đứng ở bên ngoài, nụ cười của bà ta ngoác rộng đến mang tai. Một giọng nói thì thào vang lên “Đi thôi! Đi thôi! Tới giờ rồi!” Thu cúi gằm mặt chạy vụt ra ngoài. Xuân gào lên để giữ em lại nhưng không kịp. Con bé nhào tới bệ cửa sổ thì thấy Thu lẽo đẽo đi theo người đàn bà quái dị vừa nãy. Cả hai đi ra tới gốc cây hòe thì biến mất. Tiếng đạp xe lạch cạch của mấy người đàn bà đi chợ ban đêm từ ngoài đường làng vọng lại, báo hiệu cho Xuân biết lúc ấy là khoảng 3 giờ sáng. Sáng hôm sau con bé đem chuyện này kể cho cái Hạ nghe. Cả hai đều khẳng định rằng cái Thu đã bị con quỷ mặt đỏ mặt đen sống ngay trong ngôi nhà này lấy mạng. Cả hai đứa xem xét cây hoa hòe một hồi lâu nhưng cũng chẳng thu được gì đáng giá. Cuối cùng đành tự chít khăn tang em mình, nhưng cũng chỉ lén lút chít khăn vào ban đêm lúc đi ngủ. Nếu để bố mẹ chúng biết được, chắc chắn hai đứa sẽ bị đánh đòn. ................................ Từ sau cái ngày lão Tiều bán con gái cho người lạ, cả thôn không ai còn muốn qua lại với gia đình lão nữa. Đám trẻ con trong làng nhìn thấy Xuân và Hạ đều chạy theo để trêu đùa, chúng bảo rằng bọn nó không sớm thì muộn cũng bị bán vào nhà thổ. Kỹ viện hay nhà thổ là gì, bọn trẻ con trong làng chưa chắc đã hiểu hết, chỉ là chúng xem phim trên truyền hình thì biết vậy thôi. Ấy vậy mà điều đó lại khiến hai chị em Xuân và Hạ lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tiền chúng kiếm được cũng kha khá, cả hai quyết định sẽ lên đường vào hôm hội làng. Lúc ấy, chắc chắn bố mẹ sẽ đưa thằng Quan đi chơi hội. Đúng như dự đoán của cả hai, sáng sớm ngày hôm ấy ba người kia đi chơi từ sớm. Cái Xuân và cái Hạ chuẩn bị một túi quần áo, mấy bát gạo, một ít ngô đổ vào tay nải rồi vội vàng rời đi. Lúc vừa bước ra khỏi cửa, cái Hạ nảy ra một ý. Nó lén vào trong gian phòng ngủ của bố mẹ, cậy tủ để tìm thêm ít tiền mang đi dọc đường. Tiền mặt trong tủ thì không có, chỉ còn một cái nhẫn vàng từ lần bán cái Thu dạo trước mẹ nó vẫn đang để dành. Xuân thấy thế thì khẽ hỏi em “Mày làm gì thế?” Hạ trả lời gọn lỏn “Mang đi! Chừng đó tiền chưa chắc đã đủ đâu” Hai đứa lấy vàng xong vội vã đi ngay. Nào ngờ khi chúng tới bến xe thì vô tình gặp một người đàn bà còn rất trẻ. Thấy chúng chỉ có hai chị em líu ríu dắt nhau đi, người đàn bà kia liền tới gần làm quen, còn mua cả nước ngọt mời uống. Hai chị em cứ như thế nghe theo, khi tỉnh lại thì mình đã ở một nơi xa xôi lắm. .......................................Rất nhiều năm sau, ở một thôn nhỏ trong một vùng quê Trung Quốc, người ta thường nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà vào lúc nửa đêm. Tiếng khóc ấy phát ra từ căn nhà của lão Kiệm gù. Cả thôn ai cũng biết rằng người này mới được lão Kiệm gù mua về sau cái chết của cô vợ Đại Doanh. Mỗi lần tiếng khóc vang lên cũng có nghĩa là lão Kiệm đang sỉ nhục, đang ngược đãi người ấy. Nằm trong chăn nệm ấm sực, chẳng có ai buồn quan tâm xem sự tình thế nào. Người nào tốt bụng lắm thì tặc lưỡi, kẻ nào vô tâm thì lại kéo chăn quá đầu ngủ tiếp. Chuyện chẳng có gì liên quan đến mình, mắc mớ gì phải quan tâm? Dân trong thôn ai cũng nghĩ như vậy. Những đêm tuyết rơi ngập trời, bà Xuân lại nhớ đến ba đứa em đáng thương của mình. Nhất là con bé Hạ. Khi bà Xuân bị bán đi, con bé vẫn còn đang lên cơn sốt. Thằng Quan khi xưa ốm còn có bố mẹ chăm lo, cái Hạ thì không có. Mỗi lần nghĩ đến mấy đứa nó, tim bà Xuân lại đau thắt, hệt như có ai đang bóp nghẹt. Khi gặp con bé Linh, bà cứ nghĩ cái Hạ trở về. Cả đêm hôm ấy bà không sao ngủ được. Cái Linh cao hơn, da trắng hơn vài phần, nhưng đường nét trên gương mặt thì giống y hệt đứa em gái của bà. Khi con bé đưa cho bà cục thuốc nổ trong tay, bà đã từng nghĩ hay là mình sẽ tự sát cùng với lão Kiệm. Thế rồi bà lại lắc đầu cãi lại chính mình. Nếu chỉ có bà và lão kia chết thì phí phạm thuốc nổ quá. Cái Linh bảo rằng, thứ thuốc nổ này có lực công phá rất mạnh, chỉ cần một quả cũng có thể làm cho một người bị thương rồi chảy máu đến chết. Huống chi trong tay bà có những ba quả. Bà nằm trằn trọc trong gian buồng nhỏ để nghĩ ngợi. Sau một đêm thì đưa ra quyết định, chờ cho bọn thằng Ngụy đến, bà sẽ chết cùng chúng nó. Đám đàn ông này cứ tới cuối tháng sẽ đến để lấy tiền đặt cọc từ chỗ lão Kiệm. Khi ấy là thời điểm duy nhất của bà. ..................................... Đêm cuối tháng trời mịt mùng chẳng hề có trăng sao, tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Ngày mai thằng Ngụy sẽ đến, bà sẽ giải thoát khỏi đau khổ bấy lâu đồng hồ cổ trong căn phòng khách vọng lại nghe thật vui tai. Bà đếm từng giờ, từng phút để gặp lại mấy đứa em, và gặp lại cả đứa con mệnh bạc không may mất sớm của mình. Người ta cứ bảo, kiếp này đau khổ là do kiếp trước làm nhiều việc ác. Bà Xuân ngậm ngùi, có lẽ bốn chị em bà sinh ra trong gia đình của ông bà Tiều cũng có thể coi là quả báo. Sáng sớm hôm sau, lão Kiệm gù vào phòng bà. Lão chẳng nói chẳng rằng đè chặt bà xuống rồi bắt đầu sỉ nhục. Độ chừng nửa tiếng sau, lão đứng dậy rời đi. Khi bước đến cửa phòng còn không quên quay lại dặn bà mang lò sưởi than vào nhà để lát nữa bọn thằng Ngụy tới. Bà Xuân uể oải mặc lại bộ quần áo xộc xệch trên người. Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn trên gò má nhăn nheo đã sạm lại của bà. Lần sỉ nhục cuối cùng. Lần đau khổ cuối cùng. Tất cả mọi thứ sắp chấm dứt tại đây được rồi. ............................𝟴 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝘀𝗮́𝗻𝗴 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝟭𝟳 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝟭𝟮. Trời đã ngưng đổ tuyết để chuẩn bị cho một trận tuyết còn lớn hơn lúc trước. Thằng Ngụy và gã béo Tiểu Triệu đang ngồi trong nhà, thư thả uống trà với lão bàn là một xấp tiền đặt cọc. Bà Xuân nghe loáng thoáng rằng có một nhà giàu nọ muốn mua một lúc bốn đứa trẻ, dự định đặt tên là Tứ Quý nghĩa là Xuân Hạ Thu Đông. Bọn Tiểu Triệu nghe thế thì gật gù đồng ý, chỉ có điều tìm trẻ con sẽ khó hơn. Cả ba người đàn ông bàn bạc hồi lâu, một lúc sau lão Kiệm quát bà Xuân mang đồ ăn lên để lão nhắm rượu. Bà Xuân khẽ đáp lại một tiếng rồi lục tục xếp vào khay một mâm rượu thịt thơm lừng. Khi mâm cơm vừa mang lên, thằng béo Tiểu Triệu ngạc nhiên thấy ở giữa mâm có mấy ống tre trông rất lạ mắt. Nó hỏi thì bà Xuân trả lời rằng đó là cơm ống lam của người Việt. Ở quê bà người ta thường ăn cơm này vào ngày mưa rét. Lão Kiệm và thằng béo ồ lên một tiếng, thằng Ngụy gật gù vì gã cũng đã từng thưởng thức món này ở mạn Chùa Hương. Khi thằng béo định lấy ống tre thì bà Xuân đã nhanh tay đón lấy rồi mỉm cười “Cơm đã nguội! Để tôi hong ở trên bếp than hồng ngay tại đây.” Cả ba người kia không nói gì. Giây phút bà Xuân đưa mấy chiếc ống lam vào trong lò, trước mắt bà hiện lên hình ảnh bốn chị em cười đùa với nhau dưới một góc sân nhà. ..........................8 giờ 37 phút sáng. Người dân trong thôn Bạch Thủ được một phen hoảng hồn vì nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm phát ra từ căn nhà ở giữa thôn. Khi mọi người chạy đến, gian phòng khách của lão Kiệm lúc này đã bị thổi tung một góc. Cát đá, bụi bặm bay tung tóe khắp nơi. Ai nấy cũng đều rụng rời chân tay trước cảnh tượng ấy. Một người đàn ông gào lên “Mau vào cứu người!!! MẸ CHÚNG MÀY! CÒN ĐỢI CÁI GÌ NỮA?” Đám thanh niên luống cuống chạy vào bên trong. Mùi thuốc nổ vẫn bốc lên nồng nặc. Hiện trường có bốn người chết, trong đó ba người đàn ông đều nằm đè lên trên cái bàn đã thành gỗ vụn. Máu thịt bầy nhầy bắm tung tóe, nhiều người trông thấy cảnh tượng đó bèn nôn thốc nôn tháo. Đám đàn ông trong làng tìm được mấy chiếc xẻng xúc tuyết để hốt xác của các nạn nhân. Máu thịt lúc này đã hòa lẫn với nhau, căn bản không thể nào còn phân biệt được của ai vào với ai nữa. Một người đàn ông phát hiện thấy một nửa cái đầu nằm giữa vũng máu trên góc nhà. Phần sọ lúc này đã rơi ra một nửa. Nhìn thoáng qua đã đủ kinh hồn bạt vía, không ai dám lại gần để nhặt chiếc đầu lên. Lúc ấy Lý Tam đến, gã xung phong đi vào nhặt đầu nọ. Nhìn thấy cái đầu, gã cố gắng nén một trận nôn khan rồi tiến lại gần. Hai bàn tay thô bè của lão bưng một nửa cái đầu lên. Tóc, máu và thịt lẫn lộn với nhau. Lý Tam nhận thấy đây là đầu của bà Xuân. Gã nhìn một lúc rồi thốt lên với người trong thôn đang nín thở theo dõi “Mọi... mọi người ơi... Mụ Xuân... Mụ... mụ ấy đang mỉm cười...!!!” .........................................................𝗩𝗮̀𝗶 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝘀𝗮𝘂 Trong một phòng bệnh ở bệnh viện thuộc huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang, một người đàn bà băng mắt đang ngồi bất động trên giường. Mụ chỉ bị thương một mắt, mắt kia vẫn có thể nhìn được nhưng mụ nằng nặc đòi bác sĩ phải băng cả hai mắt cho mình. Bởi lẽ, cứ mỗi lần mở mắt ra là mụ lại thấy một người đàn bà mặc áo đỏ áo đen đứng trước cửa phòng bệnh. Ký ức ngày bé của mụ lại ùa về như một thước phim quay chậm. Cây hòe già nằm im lìm bên cạnh cái giếng, nụ cười của chị Xuân, của em Thu và em Đông rực rỡ trong ánh nắng mặt trời. Nước mắt chảy ra lại làm cho cơn đau của mụ buốt đến tận óc. Mấy người cảnh sát mặc quân phục màu xanh đi đi lại lại. Họ chưa hỏi mụ điều gì cả, chỉ hỏi thăm sức khỏe và muốn mụ kể về thời thơ ấu của mình. Mụ cười nhạt trả lời “Tôi không có thời thơ ấu.” Dĩ nhiên là mụ nói thật, hoặc chí ít là mụ nghĩ rằng điều ấy là thật. Thời thơ ấu của mụ đã chấm dứt kể từ ngày mụ lấy vàng trong tủ của bố mẹ trốn đi cùng với chị ruột của mình. Bắt đầu từ đó, mụ không còn nhớ thêm điều gì nữa. Những gì còn sót lại trong kí ức của mụ là ở trong căn hầm dột nát toàn phân chuột. Thứ mùi ấy hôi nồng không kém mùi phân dê ở nhà mụ ngày trước. Khi chị Xuân bị một lão già mang đi, mụ còn đang sốt và tưởng rằng mình sẽ chết. Mụ khóc nức nở, mụ bị thằng cai ngục cưỡng bức để rồi gần chục ngày sau mụ bị bán đi với danh nghĩa một đùi gà. Có lẽ tuổi trẻ của mụ vớt vát lại cho mụ chút ít. Sau rất nhiều năm, mụ không còn dùng cái tên Hạ nữa. Mụ tự gọi mình là Sảng. Vì mỗi lần lên cơn mê sảng, mụ lại được về nhà, cùng mấy chị em đi hái măng trên rừng. Vào một ngày trời rét lạnh, hệt như cái đêm trước khi mụ cùng chị ruột trốn đi. Mụ nhìn thấy người đàn bà mặt đỏ mặt đen đứng trước cửa. Sau lưng người đàn bà kia là chị Xuân, cái Thu và con bé Đông. Mụ mỉm cười đờ đẫn, miệng hé môi “Cuối cùng thì chúng ta cũng đoàn tụ.” Mụ dồn hết sức lực của mình cắn thật chặt vào lưỡi. Một dòng máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng. Nghiệt ác mụ tạo ra quá nhiều, chỉ có cách này mới có thể đền tội. Trước khi chết mụ giật băng mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt trời buổi sáng đang chiếu nắng vào phòng bệnh. Ở ngoài kia, hình như mùa xuân đã về. ..............𝗛𝗲̂́𝘁 𝗻𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻3 ........................Đ𝗼́𝗻 𝗰𝗵𝗼̛̀ 𝗻𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 4 𝗛𝗼̂̀𝗻 𝗠𝗮 𝗔 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴 𝗢̛̉ 𝗣𝗵𝗼́ 𝗕𝗮̉𝗻𝗴Xem Tiếp Phần 4 Hồn Ma A Phong Ngoại Truyện Tại ĐâyTruyện ma Việt Nam "trò chơi khiêng xác" chap 1Truyện ma Việt Nam "gặp quỷ trên đường Mê Linh"Truyện ma Việt Nam "vùng đất quỷ ám" chap 1Truyện ma Việt Nam "đứa con của quỷ" chap 1
𝗡𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 𝟮 𝗛𝗼̂̀𝗻 𝗠𝗮 𝗔 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴 𝗢̛̉ 𝗣𝗵𝗼́ 𝗕𝗮̉𝗻𝗴A Tú chưa kịp nói hết câu thì mụ đàn bà kia đã xông tới tát vào gương mặt cô thật mạnh. Cả A Phong và gã đàn ông cao lớn đều sững sờ. Thấy mẹ mình bị đánh, máu huyết trong người thằng bé sôi lên sùng sục. Nó lấy cây cời bếp củi đang vất chỏng chơ giữa nền nhà, đâm vào tay gã đàn ông một cái đau điếng. Gã rú lên thảm thiết khiến cho đồng bọn của gã cũng phải giật mình. A Tú nhìn thấy máu chảy xuống nền đất thì bàng hoàng. Khi cô chưa kịp phản ứng gì thì gã đã ôm chầm lấy A Phong rồi biến mất vào màn đêm. .................................................. Bị bắt đi đột ngột, A Phong giãy dụa đòi thoát thân nhưng bị gã đàn ông tên Phàm kẹp chặt vào người chạy huỳnh huỵch trong đêm. A Tú chạy theo đằng sau, gào lên gọi con. Người trong bản đều nghe thấy hết nhưng chẳng ai ra ứng cứu. Nói đúng hơn là họ không dám ra, bởi vì tất cả đều tin rằng quỷ tuyết đang bắt con mình trở về. A Tú đạp đôi chân trần lên trên nền tuyết lạnh toát, cả người như điên như dại, miệng khản đặc gọi tên con nhưng không kịp. Một khúc gỗ ẩn mình dưới lớp tuyết mỏng, khiến cho A Tú bất thình lình vấp phải rồi ngã bổ nhào. Người thiếu phụ nằm gục xuống, khóc rưng rức đến mức ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong nhà, vợ chồng ông thầy mo trong làng thương tình chạy đến cứu giúp. A Tú muốn nhào đi tìm con, nhưng những kẻ ấy là ai, cô chẳng hề biết. Chúng nói rằng chồng cô là Mộc Tang nợ tiền đã lâu, nhưng khốn nỗi A Tú chẳng biết gì về chuyện đó. Cô chỉ biết chồng mình thuộc dân tộc Tạng, làm nghề buôn bán hàng hóa qua biên giới, sau này không may bị tai nạn mà mất đi. Còn những việc khác cô đều chẳng hề biết đến. Đến giờ phút này, đứa con trai duy nhất của cô cũng bị bắt đi, A Tú chẳng còn thiết sống nữa. Cô đập đầu vào tường đòi chết theo con, những lúc không muốn chết thì lại muốn bổ đi tìm thằng bé. Nhưng đường đi lối lại cô chẳng hề biết, chỉ sợ chưa tìm thấy con thì cô đã bỏ mạng giữa đường. Lại nói đến chuyện A Phong lúc ấy, thằng bé bị hai người kia bắt đi giữa đêm hôm rồi ném nó vào trong một chiếc thùng xe với một bịch lương khô. A Phong đập cửa ầm ầm, chửi bới hai kẻ lạ mặt. Nhưng chúng cứ tảng lờ không nghe thấy gì. Phải đến khi đến gần biên giới, mụ đàn bà tên Sảng mới mở thùng xe cho A Phong uống một viên thuốc ngủ rồi bế nó vào lòng, qua mặt cán bộ hải quan và bảo rằng con mình bị sốt, nằm ngủ li bì. Cán bộ hải quan dù thoáng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy đường nét trên mặt thằng bé này quả thực không giống với mấy đứa trẻ người Việt, lại thêm nước da nhợt nhạt nữa nên cũng miễn cưỡng cho ba người kia đi qua. A Phong bị bắt cóc sang Trung Quốc kể từ đó. ........................................................Từ ngày đứa con trai độc nhất của A Tú bị bắt đi. Người trong bản trở nên hòa nhã hơn với A Tú. Người ta nghĩ rằng, quỷ tuyết đã thành công bắt được con thì cũng đồng nghĩa với việc họa hại trong bản đã sớm chấm dứt. Vậy nên người ta bắt đầu nói chuyện lại với cô, thỉnh thoảng bọn trẻ con lại chạy sang bên hông nhà hái mấy quả hồng vàng rộm, nơi mà trước đây chúng chẳng hề bén mảng. Không ai nhắc đến A Phong nữa, thằng bé tựa như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất. ............................................Hết đông rồi sang xuân, những rẻo núi cao lại bắt đầu khoác lên mình tấm áo hồng rực của sắc hoa đào sặc sỡ. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào bên trong căn nhà nhỏ của A Tú. Ai đã từng đến căn nhà của một người H’Mông sẽ đều biết rõ, kiến trúc nhà trình tường của những người nơi đây đều rất đặc biệt. Những ngôi nhà ở bản của nó luôn tựa lưng vào núi, mặt quay ra thung lũng hoặc khe suối để đón ánh mặt trời. Xung quanh nhà luôn luôn có hàng rào đá cao ngang ngực người. Cửa nhà lúc nào cũng mở vào bên trong, then cài cửa được làm bằng gỗ, vót cong tạo thành hình thù giống hệt một cái sừng trâu. Đẩy cánh cửa gỗ để bước vào nhà sẽ gặp một cái ngưỡng cửa cao hơn đầu gối một chút. Những nhà nào có ma, thầy mo trong bản sẽ cúng khấn rồi đi một vòng xung quanh căn nhà để cho bó nhang trên tay thấm đẫm vào từng ngóc ngách, từ đó mà ma quỷ không dám lại gần. Ông thầy mo trong bản hay nói như vậy. Cô đang ngồi nhặt từng đụn ngô để chuẩn bị nấu nướng. Mới sáng sớm hôm nay, con chim khách đậu trên cành đào cổ thụ bên chái nhà đã kêu chiêm chiếp. A Tú bước ra ngưỡng cửa bên ngoài để nghe cho kỹ, cô đã ngồi cả đêm hôm qua để ngóng đợi con về. Từ ngày mất con trai cũng đã gần hai năm, một tháng có ba mươi ngày thì A Tú ngủ gục ở cửa để chờ con hết gần nửa tháng. Thời gian thấm thoát thoi đưa, thằng bé con mất tích cũng vừa tròn sáu, bảy năm. Nếu còn sống thì giờ này nó cũng gần mười tuổi. Mải suy nghĩ, A Tú bỗng nhiên sực nhớ tới Mộc Tang trước đây hay đi cùng với mấy người Kinh lên cửa khẩu thường bảo Nếu như chim khách kêu thì đó là điềm báo nhà sắp có khách đến. A Tú ngẩn ngơ nhìn con chim, cho đến khi nó bay vút đi, cô lại vào ngồi trong ngưỡng cửa để chờ đợi. Tối hôm đó, gió lạnh lại đến bất ngờ, thổi thốc vào trong căn nhà tàn tạ. A Tú đang nằm bên bếp củi thì có một thằng bé chạy vào, hơi thở từ miệng của nó bốc lên thành một làn khói trắng. Nó hét vang “Mẹ! Mẹ ơi! Con đã về! Con về rồi đây.” Nghe thấy tiếng động, A Tú giật mình nhổm dậy để nghe ngóng. Ngỡ là mình nghe nhầm, cô toan nằm xuống thì thằng bé kêu lên “Mẹ ơi!” Lần này thì A Tú phát nhận ra giọng của con trai mình. Cô ngỡ ngàng nhìn nó, dường như không tin nổi vào mắt mình, rồi khẽ thì thầm “A... Phong?” Thấy mẹ gọi đúng tên mình, thằng bé òa lên khóc, chạy lại ôm chầm lấy mẹ. A Tú không dám tin đây là sự thật, cô ôm con bật khóc “Làm... làm sao mà con về được đây? Mẹ... mẹ tưởng con bị... bị...” A Phong thổn thức trả lời “Con xin chúng nó về... Lão Phàm với mụ Sảng cho con về.... Nhưng mà...” Thấy A Phong ngập ngừng không nói, A Tú càng thêm phần lo lắng. Cô đóng cửa rồi cài then lại thật cẩn thận, đoạn lại ngồi xuống đối diện với con trai. A Phong lúc này mới nhìn ra bên ngoài rồi thì thào kể lại. Vào đúng cái đêm bị bắt cóc mang qua biên giới, khi thằng bé tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ngồi trong chiếc xe đỗ trước cửa một cửa hàng bán mì nằm giữa khu chợ biên giới. Mùi xào nấu thơm lừng bốc ra ngoài khiến thằng bé cảm thấy đói bụng cồn cào, nó toan chạy xuống để tìm cái ăn thì phát hiện cửa xe đã khóa chặt. Cơn đói, cơn tức giận cộng hưởng với nỗi nhớ mẹ khiến cho thằng bé gần như phát điên. Nó đá rầm rầm vào trong cửa xe ô tô khiến ai qua đường cũng đều chú ý. Một vài phút sau đó, lão Phàm mở cửa rồi nhấc bổng nó vào bên trong, không quên tát cho nó hai cái sưng vù má. A Phong bị ném xuống một cái ghế, gã đầu bếp béo ục ịch mang đến một bát mì loang loáng mỡ. Thứ này không hợp với khẩu vị của A Phong, nhưng vì đói quá nên thằng bé chén sạch. Nó xin thêm bát nữa, Phàm gật đầu đồng ý. Mụ Sảng lúc này mới thì thầm với Phàm “Sao rồi? Có bán thằng này đi không? Con trai có giá lắm đấy...” Phàm lưỡng lự chưa biết trả lời thế nào thì A Phong đã hất tung bát mì nóng bỏng vào mặt gã. Bị tấn công bất ngờ, Phàm luống cuống chưa kịp làm gì thì A Phong đã chạy thẳng ra ngoài, nhưng chẳng chạy được mấy bước chân thì đã bị thằng béo đầu bếp bắt lại. A Phong đập thật mạnh vào người gã, vừa chửi vừa văng tục. Gã béo đáp trả lại bằng tiếng Trung, A Phong không hiểu nổi. Mụ Sảng cười nhếch mép “Này Phàm! Anh có đệ tử rồi đấy.” Kể từ câu nói ấy, cuộc đời của A Phong chính thức thay đổi. Hai người này đưa thằng bé về nhà, cho nó ngủ trong một căn phòng chật chội và tạm bợ. A Phong muốn trốn khỏi, nhưng cái lạnh của trời đổ tuyết bên ngoài khiến thằng bé không thể nào chống chọi được. Nó quấn mấy lớp chăn rách rưới vất dưới sàn, toàn thân run lên cầm cập vì nhớ mẹ. A Phong chắc mẩm trong bụng rằng, giờ này mẹ nó cũng không thể nào ngủ được. Mấy ngày hôm sau, mụ Phàm dẫn về một đứa bé gái tầm mười mấy tuổi. Con bé biết nói tiếng Việt, nó được nhốt chung với A Phong với nhiệm vụ Dạy cho thằng bé này biết đọc, biết viết. A Phong từ trước đến giờ đã được cán bộ ở Phó Bảng dạy chữ, nhưng thấy mụ Phàm và lão Sảng nói vậy, nó cũng giả bộ ngó lơ. Vì trong thâm tâm nó vẫn không muốn trải qua những ngày tháng buồn tẻ trong căn nhà này một mình. Con bé được dẫn đến tên là Phương, được một người trong đường dây của Phàm mua về để nuôi nấng. Phương nói với A Phong rằng, quê mình ở mãi Đà Nẵng chứ không phải ở đất nước xa lạ này. Đà Nẵng ở đâu, A Phong không biết. Phương kể rằng quê mình có biển xanh như ngọc, có bãi cát dài trắng xóa chạy song song với đường chân trời. Hai đứa rủ rỉ rù rì ngồi nói chuyện với nhau tới tận khi trời sáng. Thực ra mụ Sảng cho A Phong được học chữ chẳng phải vì mục đích tử tế gì. Chỉ đơn giản, mụ muốn đào tạo cho mình một thằng bé đắc lực trên con đường tìm kiếm “hàng”. Ban đầu lão Phàm định đào tạo cho A Phong học nghề móc túi, nhưng mụ Sảng không đồng ý. Mụ nói rằng thứ nghề ấy chỉ là hạng trộm cắp cỏn con, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Cách hay nhất là cả ba người đóng giả thành một gia đình, có như thế thì mới dễ dàng lừa đảo người khác. Ai mà có thể nghĩ rằng một kẻ lừa đảo lại dẫn theo một đứa trẻ con? Chính vì thế mà mụ bắt A Phong phải gọi mụ là mẹ, gọi Phàm là bố. Không biết là lời mụ Sảng nói đúng, hay là “vận khí của A Phong làm cho công việc của mụ tốt hơn, nhưng kể từ khi có thêm thằng bé, số lượng người bị lừa bán sang biên giới của Phàm và Sảng đã quá hai bàn tay. Thủ đoạn lừa đảo cũng vô cùng đơn giản, A Phong sẽ được dẫn đến những hàng quán hoặc bến xe khách ở Việt Nam, hễ thấy có đứa trẻ con nào đứng một mình là phải chạy lại để làm quen. Gương mặt của thằng bé vốn khôi ngô lạ thường, lại ăn nói dễ thương nên đứa bé nào cũng thích. Ở trong một góc kín đáo, Phàm và Sảng sẽ quan sát. Khi đứa bé mục tiêu bắt đầu lơ là cảnh giác, A Phong lấy kẹo ra để mời nó ăn, hoặc dùng khăn tẩm thuốc mê đến khi nó ngất xỉu. Ngay lập tức Phàm sẽ chạy thật nhanh ra để ôm đứa bé vào xe, phóng đi mất hút. Kế hoạch tưởng chừng có vẻ đơn giản và đầy lỗ hổng, nhưng thực ra tỷ lệ thành công lại cực cao. Thậm chí có lần cả bọn còn lừa được mấy cô bé nữ sinh cấp ba qua biên giới để bán vào nhà thổ. Tiếng khóc nức nở, ánh mắt đầy oán hận của những người ấy như hằn sâu vào tâm can của A Phong. Mỗi lần lừa đảo xong một người, thằng bé đều được Phàm và Sảng cho ăn uống rất ngon, lại được mua quần áo mới. Không một ai biết rằng, khi màn đêm buông xuống, nó vẫn không thể nào ngủ nổi. Nó nhớ về bờ tường rào bằng đá, nhớ cây hoa đào hồng rực trước sân nhà, nhớ về mẹ nó. Nó tưởng rằng mình sẽ không thể nào gặp lại mẹ mình nữa, cho đến một ngày nọ. Hôm ấy... nó ngủ cùng với người chết. .........................................................
🔞 SAU KHI NGỦ VỚI TRÚC MÃ Chuyển Ver 1593 lượt thích / 82204 lượt đọc Kim Namjoon vẫn luôn cho rằng anh và thanh mai trúc mã Ami chỉ có tình anh em, không có chút tình cảm nam nữ nào cả. Cho đến khi Ami ngồi lên bàn học của anh, bình thản để lộ hoa huyệt phấn nộn, nở nụ cười phong tình vạn chủng "Muốn chơi tớ không?" ... Sau khi ngủ cùng Ami . Kim Namjoon mới biết, hóa ra tiểu thanh mai của anh không chỉ có vóc dáng quyến rũ động lòng người mà cái huyệt nhỏ cũng rất biết cắn. Chuyển ver tác giả Khê Tịch Tịch Cp gốcKỷ lưu Thành - Thích Âm Bản gốc sau khi ngủ với trúc mã Truyện chuyển ver và đăng tại wattpad chưa hề có sự cho phép của chủ convert, edit truyện với mục đích phi thương mại 16/7/2022 Có thể bạn thích? Cô giáo Thảo18+ Tác giả gingynham 49640 166 Hôm nay tôi sẽ giới thiệu đến các bạn một truyện cực kì đặc đó Internet chưa phát triển như bây giờ nhưng nó vẫn đến được với bạn đọc bằng nhưng mảnh giấy photo truyền dù vậy nhưng nó vẫn có sức sống vô cùng mãnh đến tận ngày nay khi nhắc đến tên tác phẩm ấy nhiều người vẫn phải gật gù,tán một trong những tài liệu quý báu về xxx được mọi thế hệ truyền tay nhau để có những bài học làm bước tiến vào phẩm tôi muốn nhắc đến ở đây là "Cô giáo Thảo".Tác phẩm tôi xin phép được đăng lại. Tình dục gia đình Tác giả tuongtuveai 208565 481 Mk thấy hay nên edit lại cho mn đọc Mn muốn edit thì cứ tự nhiên nhé 12cs flip flop Tác giả _sernek 170420 7575 ‼️sử dụng ngôn từ cực kỳ tục tĩu hãy chắc rằng đã được cảnh báo story in class 11c title 12cs flip flop author _sernek warning - chắn chắn và đương nhiên trong truyện sẽ có nhiều từ ngữ "người lớn", "thô tục" nếu ai không đọc được thì kick nhé. - trong truyện sẽ rất nhiều chỗ mình không viết hoa - đây là một câu truyện do mình tự nghĩ nên các tên địa điểm, hay bối cảnh,... đều không hề có thật. - đa số hình ảnh sẽ được siêu tầm trên pinterest và instagram, facebook,... * truyện này của mình viết ra để giải toả nỗi lòng cho bớt căng thẳng của bản thân mình và nếu chuyện của mình làm các cậu vui thì mình cũng hạnh phúc lắm luôn ● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́੭ꠥ⁾⁾ *chúng ta hoàn hảo khi có nhau [LiChaeng] Chồng tôi là VAMPIRE Tác giả ANHorANH 541674 32878 cre mooncaca tình trạng hoàn đã được sự cho phép của tác giả Hội Quán RedBoom - Nhất Chương [đam mỹ][18+] Tác giả PauCatTay 83024 1374 Trong 1 con phố ở thành phố Zen, có 1 quán bar nhỏ tên là Red, nhưng ít ai ngờ bên dưới cái bar nhỏ ấy lại là Hội quán dành cho gay lớn nhất thế giới ngầm RedBoom. Đây là nơi mà khách hàng sẽ được tận tình chăm sóc bởi những chàng trai thân hình cuốn hút, gương mặt đẹp mê người cùng với kĩ năng tình ai điêu luyện. Nó được mệnh danh là thiên đường của đàn ông! Nhất chương là phần đầu của series truyện kể về câu truyện tình đầy....tào lao của Đông Quân - cậu nhân viên đặc biệt của hội quán RedBoom với Thiên Vũ - kẽ đã mê mệt cậu ngay từ lần đầu gặp mặt truyện có motip hơi cũ nhưng vì có sự cân bằng giữa các phân đoạn tình cảm cùng những cảnh nóng bỏng trong hội quản nên các bạn sẽ ko chán quá đâu Xóm trọ 21+ Tác giả gingynham 177947 576 Chuyện kể về những mối tình xóm trọ không đầu không cuối... Tác giả gingynham 128484 383 Những câu chuyện tình giữa sếp và nhân viên... Boy Việt Nam Tác giả BoLinhHong 454306 2685 Xxx cực nhấc trước khi đọc Hardraoneshort Thôi Miên và XXX draco Tác giả VanOanh7 17404 669 Đặt tên truyện bừa đấy nhé nội dung truyện dịch đúng 30/100% Đã hoàn thành 45/100% lười vl. Ai thấy tui dịch dở, tệ, khó hiểu thì vui lòng lên mà tự tìm. tự viết lúc ... thô tục Tác giả vizent2729 47145 211 Cùng nhau bắn nước nào chị em Chàng nhà quê cua gái 20+ Tác giả gingynham 139802 335 Chuyện kể về chàng nông dân đúng chuẩn soái ca đẹp trai,nhà giàu,thần thái ngút vẻ dường như ông trời đã quá ưu ái cho anh thì phảimình cảm thấy ganh tỵ ^-^.Anh ta từ quê lên phố học đại học và ở đây anh đã có những cuộc dĩ nhiên đã là tình rồi thì phải có có yếu tố H rất nặng,cân nhắc kĩ trước khi xem,không chịu trách nhiệm với những tâm hồn trong sáng nhé.
truyện ma ngủ với người